“Crazy house” được xây cất từ năm 1990, đầu 1992 thì tượng hình, và đến cuối
năm chính quyền Lâm Đồng cho phép bán vé vào cổng để khách tham quan. Và không
lâu sau đó, các cuốn sách hướng dẫn du lịch uy tín hàng đầu thế giới như Le
Guide du Routard, Trotter, Discovery... đưa ngay cái sản phẩm “điên khùng” đó
vào sách, khi giới thiệu về những địa chỉ nên tham quan lúc đến Đà Lạt, VN.
Cái gốc cây nhân tạo khổng lồ ấy nay tọa lạc trên diện tích
đất 1.600m2, trên đường nhỏ Huỳnh Thúc Kháng, dần dần mang công năng của một
khách sạn thượng hạng (bây giờ ai muốn vào ở bỏ ra 290 USD/đêm/phòng, có tất cả
mười phòng). Khi lọt vào khách sạn đó, con người ta như bước vào một mê cung
rừng rú, và mỗi phòng ngủ (chả giống với khách sạn thông thường nào) mang tên
một loài thú hoang dã: phòng cọp, phòng gấu, phòng thỏ, phòng chim trĩ...
Cơ quan quản lý du lịch địa phương thống kê có đến 90.000 du khách đã đến
tham quan “ngôi nhà điên” của bà mỗi năm, và số tiền thuế thu từ bán vé đóng
góp vào ngân sách địa phương 45-50 triệu đồng.
Với bà, kiến trúc là sáng tạo, là cao cả, và người nghệ sĩ không nên tự tước
mất tự do. “Con người đang quen thuộc với việc sinh trú trong những căn nhà
phân lô, xếp hàng thành dãy, vuông vức, nhưng một ngày nào đó họ sẽ thấy rằng
chỗ ở phải là chốn gần gũi với đất trời, với thiên nhiên” - bà tiên liệu.
Không phải ai cũng đủ sức tạo ra sự khác thường. Bà đã thiết kế bến xe liên
tỉnh Đà Lạt theo mô hình những giọt sương vắt qua núi đồi, cỏ hoa (lập tức bị người
ta bác bỏ vì “quá mơ mộng”, “thiếu thực tiễn”). Rồi Cung Thiếu nhi tỉnh Lâm
Đồng hình thành từ ý tưởng một rừng măng nhô lên, ôm ấp khát vọng trẻ thơ; khu
nhà nghỉ công đoàn bên bờ hồ Xuân Hương là những tổ ấm nhà sàn Tây nguyên hòa
phối với kiến trúc hàn lâm Pháp. Những người quản lý nhà nghỉ công đoàn nói
những căn nhà “sơn cước” đó luôn được du khách giành nhau chọn ở khi họ tìm đến
ngọn đồi Anm Suzue.
Những tác phẩm đó của bà đều trôi nổi, không một bản thiết kế nào được hoàn thành
đến cùng bởi có nhiều người không hiểu sự sáng tạo của bà. Công trình cung
thiếu nhi thi công nửa vời; “crazy house” cho đến bây giờ vẫn bị xem là xây
dựng trái phép, sau 17 năm.
“Crazy house” không được phê duyệt vì nó có kiến trúc bất
bình thường, nhiều lần bị hăm dọa đập bỏ. Giới kiến trúc sư ở Đà Lạt ít giao du
với bà, không va chạm, không ân oán, nhưng họ luôn “nói ngược”, phản đối những gì
bà vẽ. Tuy nhiên, Hội Kiến trúc sư VN thì mong “crazy house” của bà được lọt
giữa một công viên đầy hoa và cây xanh để phô hết vẻ đẹp của nó. Sau 17 năm mê
mải, “crazy house” mới đi được hai phần ba ý tưởng vì cái án treo: “công trình
xây dựng trái phép”.
Cũng suốt ngần ấy năm bà là con nợ “lì lợm” của các ngân hàng ở Lâm Đồng vì
đã đổ 7 tỉ đồng vào “crazy house”. Điều gì khiến bà tự đẩy mình vào một công
trình kiến trúc như thế? Tại sao bà không bán quách bản vẽ “ngôi nhà quái dị”
đó cho những người hâm mộ bà?
Tôi hỏi vì sao bà “điên” đến vậy, thì bà bảo bà muốn “làm người”. “Đã làm
người thì phải lao động, mà đã lao động thì phải lao động chân chính, sáng tạo,
ngẩng cao đầu, biết mơ mộng, chấp nhận khắc nghiệt, vì sự đẹp đẽ, hay ho của
cuộc đời này”. Vì muốn làm người nên bà từ bỏ chỗ làm cực tốt ở Bộ Xây dựng,
rồi từ chối cơ hội ngồi vào ghế thứ trưởng ở Bộ VH-TT từ những năm sau 1975...
để “hành phương Nam”,
chôn số phận ở Đà Lạt suốt mấy chục năm qua. Khi vào Lâm Đồng, người ta lại
“gợi ý” cho bà chiếc ghế phó giám đốc ở Sở Xây dựng nhưng bà lắc đầu: “Tôi
không thích làm quan” dù bà chính là con gái ruột của cố tổng bí thư Trường
Chinh.
Ít người biết bà là tiến sĩ kiến trúc duy nhất ở Lâm Đồng (học vị chính qui
ở Trường ĐH Kiến trúc Matxcơva, Nga, năm 1969). Con người này lại chẳng màng
“khai thác” cái bóng uy thế của người cha để kiếm sống.
|