Nghệ sĩ nhiếp ảnh MPK tên thật là Nguyễn Văn
Phước. MPK là viết tắt tên thánh Michael và biệt danh "Phước khùng" mà
người dân Đà Lạt yêu mến gắn cho cái "gã" chụp ảnh không giống ai của
thành phố mình. Cái "gã" say mê tột độ sự sáng tạo, tìm tòi đến tận
cùng vẻ kỳ diệu của thiên nhiên, và đã làm việc như điên trong lĩnh vực
nhiếp ảnh.
Từ bộ đồ nghề là cái máy ảnh với thân máy Ricoh
cũ, ống kính Pentakon cũ với "tele" là những ống kim loại đặt thợ rèn
làm lấy, và cách sử dụng khác người của anh (tiện bớt ống kính rồi lắp
ngược, tự chế "khẩu nối"…), rất nhiều bộ ảnh độc đáo được ra đời mang
dấu ấn riêng biệt của MPK. Hơn hai mươi năm sống với nhiếp ảnh và trên
mười năm làm nghệ sĩ nhiếp ảnh chuyên nghiệp, anh đã có hàng chục triển
lãm cá nhân, nhóm tập trung vào những chủ đề thiên nhiên yêu thích:
Hoa, mưa, trăng, sương, ánh nắng… mà mỗi lần ra mắt đều đem đến cho
công chúng yêu ảnh sự ngạc nhiên đến thú vị.
"Sinh ra ở xứ này nên phải "nở" được những bông
hoa đẹp cho mảnh đất này", trong cuộc đời cầm máy, gần như MPK dành
trọn tinh thần và sức lực để yêu và khám phá sự huyền diệu cả thiên
nhiên thành phố ngàn hoa. Từ vẻ sang trọng, đài các đến nét bình dị, bé
nhỏ đời thường, sự đỏng đảnh đổi thay của bốn mùa… đều có sức cuốn hút
người nghệ sĩ mải miết đi tìm. Đến nỗi, người ta hình dung MPK như một
"đặc sản" của Đà Lạt. Dường như MPK sinh ra chỉ để dành là người con
của phố núi Đà Lạt, và chỉ có mảnh đất còn nét trong trẻo, tinh khôi
như Đà Lạt mới có thể sinh ra cái "gã" MPK.
MPK không còn trẻ, rồi thời gian sẽ trôi, mái
tóc ngày càng bạc, nhưng trong ấn tượng của mọi người, MPK vẫn là chàng
lãng tử độc nhất vô nhị của lĩnh vực nhiếp ảnh nghệ thuật. Nếu chọn lãng
tử "số 1" hiện nay ở VN, tôi chọn MPK - một kẻ "vô sản"
đúng nghĩa (không tài sản, xe cộ, nhà cửa, chỉ duy nhất có chiếc máy ảnh và...
chiếc balô để đựng cái máy ảnh là trọn quyền sở hữu...).
MPK - một "đứa trẻ" nhiều tuổi
Nhiều người
đùa rằng: MPK cũng là một "cảnh quan" của Đà Lạt. Hình ảnh anh chàng
49 tuổi tóc dài như đàn bà, da ngăm đen với chiếc balô cố hữu trên vai, và cứ
thế... đi bộ đến "quên" tuổi xuân, chẳng biết tự bao giờ trở thành
một thứ "tín hiệu" của Đà Lạt.
Một thực tế mà
chỉ có ai chịu khó lưu tâm đến những yếu tố nhân văn của đô thị miền thượng này
mới biết là người dân lo MPK "xuống cấp" còn hơn cả những thắng cảnh
du lịch nơi đây.
Chưa bao giờ
nhận được một giải thưởng nhiếp ảnh nào, nhưng MPK vẫn cứ thành danh.
Các quan chức
chính quyền sở tại bây giờ muốn in thiệp xuân thì cứ phải bằng ảnh MPK cho
được. Triển lãm ảnh thì phải xin phép, nhưng với MPK thì vô hình có một qui chế
ngoại lệ: tự do hồn nhiên mà mang ảnh lên rừng, ra phố mà treo. Không hề có
được một "chút" FIAP nào, nhưng lịch sử nhiếp ảnh Đà Lạt đến giờ chỉ
MPK mới dám triển lãm riêng, và liên tục triển lãm, cứ hứng lên là triển lãm.
Chẳng hiểu sao
mỗi tháng ngày trôi qua người ta như thể cứ chờ MPK tung ra những bộ ảnh mới để
đưa nhau đi ngắm nhìn. MPK cũng là kẻ cầm máy duy nhất của Đà Lạt dám mang ảnh
ra tận thủ đô (Hà Nội) và xuôi về đô thị lớn hội tụ toàn những cây đa cây đề
của nghệ thuật nhiếp ảnh xứ Sài Gòn mà triển lãm.
Một người, một ba lô, một máy ảnh...
Cứ thế, không
ăn lương của Nhà nước, không sử dụng một đồng bạc thuế nào của nhân dân Đà Lạt
để mua phim, rửa ảnh..., nhưng MPK đã mang hình ảnh Đà Lạt đi khắp nơi để ca
tụng vẻ huyền diệu của xứ sở xinh đẹp này.
Chẳng mang triết
lý cao siêu, chủ đề to tát, ảnh của MPK chỉ là chuyện kể về sương, gió, nắng,
mưa, mây trời, hoa lá, cỏ cây, củ quả..., nghĩa là những gì thuộc về tự nhiên,
của trời đất, của quê nhà Đà Lạt. Anh đi gom nhặt những giá trị bình thường của
tự nhiên rơi vãi để tôn vinh. Những vẻ đẹp tinh túy được anh chưng cất, không
vướng bận hận thù, tranh chấp, đối kháng, hay rên siết trước nghèo khổ, cơ hàn,
đói rét... như thường thấy trong những tác phẩm đoạt giải.
Mỗi lần xem
ảnh của MPK, thấy thế gian nhẹ nhàng, cuộc sống đáng yêu, nhân hậu. Và như thế
mới hiểu vì sao ở Đà Lạt người ta coi MPK là "một đứa trẻ nhiều tuổi".
Có người cho
rằng tội quái gì cứ phải đi "quảng bá" không công cho Đà Lạt, thành phố
này cả 170.000 dân, mấy ai nghĩ đến điều đó! MPK không trả lời, chỉ tự mình
biết rằng: ta không thể sống thiếu nó.
Hằng ngày lang
thang khắp hang cùng ngõ hẻm của Đà Lạt, tối về MPK tá túc trong một căn phòng
thừa phía sau một khách sạn, rộng dăm mét vuông với tấm nệm hoen cũ dưới sàn.
Căn phòng ẩm thấp, mốc lên, ngập đầy phim, ảnh, tranh vẽ, đĩa nhạc, sách, cùng
rác các loại...
Nghe đâu ba má
anh khi chia đất đai cho bầy con cái (tám đứa) đã quên bặt anh, đứa con út, vì
anh lang thang đâu đó không có mặt. Không gặp cha mẹ để hỏi, đòi phần, anh nói
"ông anh bố trí chỗ này cũng ổn rồi!". Dân Đà Lạt gọi chết cái tên
Phước "khùng"(tên cha mẹ đặt là Nguyễn Văn Phước). "Ờ thì khùng,
chẳng sao!". Thế là anh lấy luôn cái tên MPK = Michel (tên thánh của anh)
Phước khùng để "chơi" nghệ thuật.
MPK trói mình
vào thiên nhiên như một định mệnh. Người ta không thể tưởng tượng rằng gã đàn
ông điển trai Đà Lạt, một nghệ sĩ nhiếp ảnh tài hoa bậc nhất của cao nguyên
hiện nay lại bước vào thế giới ảnh từ nỗi cô đơn khủng khiếp của một tuổi thơ
hoang đàng.
15 tuổi, anh
chàng đã biết nhảy đầm, chơi bạch phiến và ném mình vào thư viện công cộng để
đọc duy nhất một loại sách về vật lý và vũ trụ. Rồi không lâu sau đó đã trở
thành "hippi" chuyên nghiệp, "gia nhập" lối sống Mỹ phổ
biến ở các đô thị miền Nam trước 1975. Sau 1975, anh trở thành kẻ đi bỏ lẻ ma
túy cho những tay anh chị để kiếm "lại quả" bằng ma túy mà "chơi",
dám giắt cả thuốc nổ vào người và có thể cho nổ tung bất cứ lúc nào. MPK đã
từng bị bỏ tù mấy năm.
Ở tù, MPK mới
thấy mình rơi xuống vực thẳm. Ngay khi ra tù anh tìm đến thế giới nhiếp ảnh như
một cứu cánh. Anh sắm chiếc máy ảnh đầu tiên từ những đồng bạc gom góp được khi
hành nghề bốc vác ở các bãi rau, kho lương thực trên địa bàn Đà Lạt. Không cần
nhiều tiền, chỉ cần đủ sống, MPK đã dành phần lớn quĩ thời gian để săn tìm
những khoảnh khắc của thiên nhiên Đà Lạt, và anh chính thức đánh dấu "đời
nghệ sĩ" của mình kể từ năm 1982. Những tấm ảnh đã giải phóng anh thành kẻ
lương thiện và thánh thiện.
Nghệ thuật đã
đi vào MPK theo ngả trái tim. Không có người dạy, tất cả là mò mẫm nhưng anh đã
biết lập ra những phòng tối theo kiểu của mình, nghĩ ra những kỹ thuật mà chưa
ai nghĩ ra, không có tên, nên từ đó anh tạo ra khá nhiều tấm ảnh lạ lùng, có
tấm ảnh mà như tranh.
Thế mới biết
không niềm đam mê nào trên đời này giống nhau. Có người say đắm quyền lực, có
người mê làm giàu, lại có người chỉ mong được thỏa thích tìm đến thiên nhiên,
tôn vinh mây trời như cái anh chàng MPK.
Hằng ngày tôi
thấy MPK vẫn ngồi đấy, nơi góc hẹp của quán cà phê Tùng có tuổi đời hơn cả tuổi
anh ngay giữa trung tâm thành phố cao nguyên sau những phiên rong ruổi với trời
đất, uống một thứ duy nhất là cà phê đen, để nghĩ về gió núi mây ngàn, về sự
mầu nhiệm của cây cỏ. Đó là "văn phòng" liên lạc của MPK.
Đố
ai đoán được đời của MPK về đâu!
danong.com
|